Sự tích những loài hoa ở Đà Lạt. Đây là một loại hoa đẹp rất phổ quát ở Đà Lạt, là loài thực vật ưa khí hậu ôn hòa, ... Nếu hoả hồng là sứ giả của ái tình hay Lay-ơn mang ý nghĩa của sự hò hẹn ...Mỗi loại hoa đều có những sự tích riêng mang nhiều ý nghĩa.
Đà Lạt được mệnh danh là "thành thị festival hoa" hãy cùng chúng tôi khám phá về các sự của nhưng loại hoa ở Đà Lạt.
>>> Xem tiếp: vé máy bay hà nội sài gòn
1. Hoa Móng Cọp
Móng Cọp Xanh
Tên khoa học: Strongylondonmacrobotry L.
Tên Pháp: Jade Vine (đá hoa) Red Vine (đỏ).
Họ thực vật: PAPLLIONNACEAE (HỌ ĐẬU – Cánh bướm )
Y như tên gọi cẩm thạch hoa có màu xanh ngọt, cánh hoa cong cong nhọn hướng lên trên như hình chiếc móng của mãnh thú, khi nở hoa bung ra như hình cánh bướm. Từ lúc nở đến lúc tàn hoa luôn đổi màu: sáng sớm màu cẩm thạch xanh Jade, giữa chưa nó đổi màu xanh lơ (beu) trời chiều cái hoa màu xanh lục, nhìn xem mùa hoa lúc trời chiều có vẻ huyền bí và mơ hồ. Trên Đà Lạt hoa này được trồng rất nhiều.
Móng Cọp đỏ
Tên khoa học là Mucuna Bennetti.
Tên thường gọi là "Red Jade Vine".
Móng cọp đỏ có cỗi nguồn từ New Guinea , hiếm hơn Móng cọp xanh, cả hai loại đều thích nghi với khí hậu nhiệt đới hay bán nhiệt đới. Hoa móng cọp đỏ có thể gây ngứa ngáy khó chịu khi đụng vào.
Móng Cọp Vàng
Tên khoe học Thunbergia mysorensis.
Tên thường gọi Clock Vine.
Thuộc họ Acanthaceas thường hay trồng ở các vườn kiểng Đà Lạt. Thunbergia mysorensis là một loài dây leo thân gỗ, lá xanh quanh năm có nguồn gốc từ Ấn Độ. Tên khoa học mysorensis được lấy từ tên một tỉnh thành (Mysore) thuộc miền nam Ấn Độ. Dây leo có thể đạt đến 6 mét (20 feet) và có lá hẹp. Hoa có treo thành chùm có màu nâu đỏ và màu vàng ở giữa, cho hoa từ mùa xuân đến mùa thu.
Những món ngon bạn nên thưởng thức khi tới Đà Lạt
Du lịch Đà Lạt - Bạn đã đến với những địa điểm lãng mạn cũng như có cảm giác hòa mình vào tự nhiên Đà Lạt sau những chuyến đi. Sẽ là khuyết điểm giả dụ bạn chưa thực thụ những món ăn đặc trưng của ẩm thực nơi đây. Những món ăn sẽ như muốn níu chân bạn lại tỉnh thành bốn mùa này và chuyến đi của bạn sẽ đích thực trọn.
2. Sự tích hoa Cẩm Tú Cầu
Chuyện kể lại rằng:
Từ rất lâu rồi, khi trái đất mới hình thành, khi con người dựa vào hoạt động săn bắn và hái lượm để tồn tại thì việc chiếm hữu bờ cõi là điều cần yếu để đánh giá quyền lực của mỗi nhóm người riêng lẻ.Vì sự sống con người bước vào thời kỳ hỗn loạn, với sự tranh giành của mười ba bộ tộc cùng chiến tranh xảy ra miên man.
Chiến tranh với những cuộc thảm sát, chết chóc đẫm máu làm ai nấy đều phẫn nộ. Một cuộc chiến lớn nhất đã xảy ra làm những người đàn ông dự cuộc chiến đều ra đi và không một ai sống sót trở về. Họ để lại mẹ già, người vợ, những đứa con nhỏ sống trong cảnh lầm than, leo lắt từng ngày.
Nhưng trong đúng lúc đó đã xuất hiện một vị thần đã giải quyết được mọi việc làm chiến tranh chấm dứt, hòa bình đã đến, cuộc sống của người dân được phong túc hạnh phúc. Khi cuộc sống được trở lại yến bình thì cũng là lúc vị nữ thần phải ra đi. Trước khi đi nữ thần đã trao lại quyền năng cho một người dẫn dắt bộ tộc.
Và quyền năng này được trao cho cô gái tròn 16 tuổi trinh nguyên. Cô gái bắt đầu thay đổi, cô trở thành xinh đẹp như một nàng tiên, một bộ đồ trắng phong phanh thay thế cho y phục của bộ lạc tượng trưng cho sự thuần khiết.
Sau lễ hội, nhà tiên tri mới được đưa đến đền thờ dành cho mình. Giờ đây, cô được mọi người tôn sùng như một vị thánh nhưng cái
giá phải trả là cô sẽ phải ở đền thờ suốt sáu năm tại vị cũng như chơi bao giờ được lập gia đình sau đó.
Tục lệ cứ 6 năm lại được thực hành một lần. Cho đến lần thứ 127 có một cô gái tên Li -a một cô gái xinh đẹp tinh khiết như thiên thần. Cô đã làm vẹo vọ không biết bao lăm chàng trai muốn cưới được cô nhưng cô chỉ để ý đến Erike, người láng giềng lớn lên cùng cô. Lễ kết giao hai người đã được định sẵn, nhưng buổi tuyển nhà tiên tri đã phá vỡ tất thảy.
bố mẹ Li-a hủy lễ và khuyên con gái mình tham dự vào buổi chọn nhà tiên tri, vì đó là niềm tự hào của gia đình, vả chăng chưa chắc cô sẽ được chọn, nếu không được, đám cưới sẽ diễn ra sau khi kết thúc lễ hội. Dù vậy, đêm đó Li-a vẫn khóc đến cạn nước mắt.
Trong buổi lế Li-a thầm cầu nguyện người được chọn không phải là cô, đó không phải con đường cô muốn, cô chỉ cần được bên cạnh người cô yêu mà thôi. Nhưng định mệnh vẫn là định mệnh. Li-a đã được chọn là nhà tiên tri mới.
Erike đớn đau bỏ đi khỏi bộ tộc và không còn ai nhìn thấy anh nữa. Mang trong mình trọng trách là một là tiên tri nhưng Li-a chưa bao giờ nguôi mong mỏi gặp lại bồ, mỗi ngày cô đều cầu nguyện cho Erike được bình an sống trong hạnh phúc.
Rồi sau ba năm Erike đã trở về làng với mong muốn gặp lại sức a yêu. Hai người nhìn nhau trong xót xa và nước mắt. Erike đã khuyên nàng bỏ trốn cùng mình nhưng Li- a rất lo sợ khi mình nhận bổn phận của nhà tiên tri.
Erike bị phát hiện và bị bắt rồi hai người cùng chạy chốn vào rừng sâu.Vì chạy trốn nhiều ngày mà Li -a đã kiệt lực chẳng thể đi tiếp được. Phía sau là tiếng la hét của bộ tộc kéo đến, cô biết rằng nếu bị bắt chắc chắn Erike sẽ bị xử quyết vì đây một trọng tội.
Không để cho Erike chạy thoát đám người bộ tộc đã dùng cung tên bắn những mũi tên nhọn sắc về phía Erike, một trong những mũi tên đã bay vào tim của Erike. Nhưng Lia- a đã đỡ mũi tên đó thay anh, Erike vô cùng đớn đau, bàng hoàng khi thấy Li- a bị thương. Li -a đã bảo Erike chạy đi nhưng anh vẫn không đi, anh thà chết bên cạnh cô chứ không muốn rời xa Li- a. Cô biết rằng với tình ái anh dành cho cô anh sẽ không bỏ cô lại nơi đây. Hy sinh là thứ độc nhất vô nhị cô có thể làm cho anh giờ.
Mũi tên đâm quá sâu vào ngực cô, nó cướp đi nguồn sức lực rốt cục. Li-a cố gượng dậy, cô chống cây trượng xuống đất rồi giơ cao hai tay lên trời. quơ cánh đồng thốt nhiên hóa thành một rừng cây cao gần hai mét ngăn những kẻ đuổi theo. Từ các bụi cây thốt nhiên hàng triệu bông hoa đua nở, chúng có hình cầu được tạo thành bởi các nhánh hoa nhỏ khác. Màu trắng của hoa chan chứa trên cánh đồng. Một cảnh tượng đẹp kì lạ nhưng hình bóng Li-a dần nhạt phai rồi biến mất trước mắt Erike.
Xung quanh anh giờ đây chỉ có loài hoa lạ kia cũng chính là người con gái đã chết vì anh. Tự dằn vặt và trách bản thân, Erike không rời đi nửa bước, anh ở lại nơi đây bảo vệ cô, loài hoa màu trắng bong khiết như tình cô dành cho anh. Erike đã chết vì đói và khát sau những ngày tháng dài.
tình yêu của họ đã tạo nên những màu sắc khác cho những bông hoa màu trắng tượng trưng cho tình yêu của họ: Vẫn giữ màu trắng trinh nguyên, màu đỏ mãnh liệt, màu xanh hy vọng, màu tím thuỷ chung,…Từ đó, người ta đặt tên cho loài hoa này là Cẩm Tú Cầu
>>> dịch vụ: vé máy bay hà nội nha trang
3. Sự Tích Hoa Cẩm Chướng
Cẩm chướng, đóa hoa Hồng như những viên bông gòn, không hương, nhưng lại rất đẹp. Cái đẹp lặng thầm. Cẩm chướng rất quan yếu trong cuộc sống của người Hy lạp và Ý. Vào thời hưng thịnh của Ý(Romans era) cẩm chướng trở nên tượng trưng của sự hùng mạnh của dân tộc nàỵ Cẩm chướng cũng được gọi là hoa của Jove, vì Jove là một trong những thần được quý chuộng nhất.
Sự tích cẩm chướng thật khó biết, nhưng một trong những điển tích của nó lên đường từ thánh kinh. Sách vở kể lại trong thánh kinh, khi Đức Mẹ Đồng Trinh Mary nhìn thấy chúa Jesus bị đóng đinh, bà bật khóc. Từng giọt nước mắt của bà rơi xuống chân Chúa, thấm vào lòng đất và từ đó mọc lên những cành cẩm chướng đủ màu lộng lẫỵ…..
Cẩm chướng còn được dùng trong việc tiên đóan tương lai của người con gái vị thành niên ở Đại Hàn. Khi người con gái ở vào tuổi vị thành niên, ba đóa hoa cẩm chướng được cài lên búi tóc của cô gái theo trật tự. Nếu đóa hoa nào tàn trước, chả hạn như đóa dưới cùng, cô bé sẽ phải chịu đau khổ cả cuộc đờị Còn nếu đóa trên cùng, thì những ngày cuối cuộc đời, cô bé phải chịu nhiều khổ đau. Khoảng đầu đời của cô bé sẽ rất khốn khó, giả dụ đóa chính giữa tàn nhanh hơn hai đóa hoa kiạ….
Trong chuyện cổ tích của nước chúng tạ..Sự tích hoa cẩm chướng ít được người nhắc đến, có lẽ vì cẩm chướng không phải là hoa địa phương vì nó không phát xuất từ Việt Nam? Dù gì chăng nữa, hoa cẩm chướng cũng đã để lại một huyền thoại trong lòng những đứa con nít, trong những đêm trăng sáng quân quần nghe mẹ kể chuyện…..
Cẩm chướng cũng lên đường từ một chuyện tình. Câu chuyện tình của một cô công chúa tóc dài sống bơ vơ trong cung điện trên vùng thượng nguồn. Trời cao nguyên lành lạnh đủ làm tăng màu đen óng ả của mái tóc, làm căng làn da mặt trắng hồng mịn màng như bông, làm màu đỏ của đôi môi người con gái như mọng hơn lên trong màn sương xám, và nhất là làm đôi mắt ướt cuả nàng như sáng long lanh trong những giọt sương. Cẩm Chướng đẹp nổi danh khắp nơi, nhưng song song nàng bao giờ cũng mang một vẻ buồn. Sở dĩ nàng phải chịu cảnh sống bơ vơ giữa vùng heo hút này chỉ vì lời tiên đoán của một lão ông với vua cha, khi nàng vừa chào đời, rằng nàng sẽ phải chịu nhiều xấu số. Vua cha vì sợ, và thương con, nên đành đem nàng đi cất giấu nơi đèo heo khuất gió để tránh khỏi hung tà. Thế nhưng tiếng đồn xa gần về sắc đẹp của Cẩm Chướng cũng lan nhanh, nhất là những buổi chiều khi giọng hát của nàng lan rộng khắp núi đồi, hoà vào hợp âm của những chú chim non hót véo von xung quanh, và những cơn gió reo bên ngoài. bao lăm người đánh tiếng hỏi vợ, nhưng vua cha cố định khước từ, thâm tâm vẫn chú ý kiếm tìm một phò mã xứng danh.
Một ngày kia, Cẩm Chướng lâm bạo bệnh. Thầy thuốc hết sức chữa nhưng đành cúi đầu chịu thua. Bỗng đâu vị lão phu ngày nọ đòi diện kiến nhà vua, và phán rằng bệnh của nàng chỉ có thể chữa được bằng cánh lá của một loài hoa trắng, mọc chông chênh trên đỉnh núi, giữa hai vực thẳm và một ngọn thác. Vua phải tìm cho bằng được cánh hoa đó để cứu con, nên truyền lệnh hễ ai kiếm được đóa hoa đó, sẽ lấy được nàng, và sẽ được truyền ngôi cho. bao lăm chàng trai đua nhau vào rừng kiêng, nhưng đều thất vọng, trong khi đó sức khoẻ của Cẩm Chướng tắt dần.
Trong lúc mọi người thất vọng, một hôm, người tiều phu trẻ, dáng nghèo nàn, xuống ngựa đem dâng vua cha bông hoa màu trắng. Từng cánh hoa phục hồi sức khỏe của nàng. Đôi mắt từ từ mở ra, lần đầu tiên để người ân nhân nhìn thấy bóng hình của hai đóa hoa lấp ló trong ánh mắt đó.
Lễ cưới được cử hành chưa được bao lâu, thì tai biến xảy đến cho đất nưóc. Tuân lệnh vua cha, chàng phò mã trẻ cầm quân, tạm chia tay với vợ, ra xa trường dẹp giặc ngoại xâm. Họ hẹn nhau ngày sum hiệp, và chiều chiều nhờ gió hát gửi theo hướng đến người kia, như một lời nói chuyện. Những lá thư viết trên những cánh chim làm tin, đều đặn bay đi về.
Một hôm nàng bặt tin chồng, tiếng hát của nàng hình như loãng vào oảng không, chỉ còn tiếng vọng lại từ gió núi. Cẩm Chướng chờ mãi tin chồng, nhưng những cánh chim bay đi, rồi lại trở về không. Đoán điềm chẳng lành đã xảy ra, chiều chiều nàng ra nơi thác núi, tiếp kiến chờ tin. Cho đến một buổi chiều, chim bay về đem tin chẳng lành. Bật khóc, và tuyệt vọng, Cẩm Chướng tung mình theo giòng thác, mất tích giữa giòng nước ào ạt.
Từ chỗ chân nàng đứng, theo những giọt nước mắt rơi xuống, người ta về sau tìm thấy một loài hoa mới, với dáng dấp y hệt như đóa hoa trắng của anh tiều phu trẻ cứu người, chỉ khác màu đỏ thắm. Đóa hoa nở cạnh giòng thác, êm đềm, và dịu dàng, nhưng vẫn kiêu sa và vững giữa trời gió cao nguyên và khí trời hà khắc của cao nguyên.
Lạ hơn nữa, trong những ngày u uất nhất, người lữ hành vô tình soi bóng trên giòng nước, sẽ thấy bóng đề đạt của những đóa hoa mang màu mắt long lanh, và bóng hình giống hệt đôi mắt nàng công chúa. Từ đó hoa mang tên Cẩm Chướng, để tưởng nhớ hoài đến nàng công chúa chung thuỷ chờ chồng.
Sự tích hoa cẩm chướng có nhẽ mang cùng một khởi hành, vì trong tiếng pháp, hoa cẩm chướng cũng mang cùng một cái tên “Oeillet”(đôi mắt). Huyền thoại Pháp cũng đã kể về một chuyện tình na ná. Có thể đó cũng chỉ cùng một xuất xứ, một truyền thuyết? Như câu chuyện trong thánh kinh của mẹ. Maria.
4. Sự tích hoa Dã Quỳ
Ngày xửa ngày xưa, nơi buôn sóc nọ có chàng K'lang của núi rừng yêu thiết tha nàng H'limh của con suối.Ngày ngày chàng K'lang vào rừng săn bắt thú rừng còn nàng khéo léo# dệt tấm chăn kiệu chồng (vì theo tục tằn của bộ tộc nàng con gái trước khi lấy chồng phải dệt một tấm chăn thật đẹp để mang về nhà chồng). Rồi tối tối họ lại quây quần đốt lửa và múa hát cùng dân làng trong buôn. Cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của họ cứ trôi đi.
Đến một ngày kia khi H'limh chờ hoài đến tối mà vẫn không thấy K'lang đi săn về, nàng lo lắng từ buôn sóc nàng đi tìm K'lang, nàng cứ đi, đi mãi đi hết mười mấy con suối, mười mấy ngọn núi rồi mà không thấy người thương của mình đâu cả. Mệt quá nàng ngủ thiếp đi trong giấc mơ nàng thấy K'lang gọi nàng và bảo nàng hãy đi thêm một con suối nữa sẽ gặp chàng ở đó. Nàng giật mình rồi đi tiếp đến cuối nguồn nàng nhìn thấy K'lang đang bị những tên hung ác của bộ tộc Lasiêng trói chặt. Nàng chạy lại ôm lấy chàng mặc cho những mũi tên, những ngọn giáo đâm vào da thịt. Mặc cho bao lăm đau đớn nàng vẫn quyết bảo vệ cho ý trung nhân cho tới khi nàng bị trúng mũi tên độc rút cuộc của chàng La rihn con trai trưởng tộc Lasiêng. Vì quá hờn ghen với tình yêu của H'limh dành cho k'lang chàng đã buông lơi mũi tên hận tình. Chàng cũng không ngờ người lãnh trọn mũi tên ngiệt ngã ấy lại là H'limh - người con gái mà chàng ngày đêm thương thầm trộm nhớ mà không được đáp lại tình cảm.
Từ đó cứ mỗi độ tháng mười nơi nàng H'limh chết lại nở ra một loài hoa có màu vàng rực. Người ta thường gọi là hoa Dã Quỳ. Cây hoa Dã quỳ rất dễ mọc và mọc rất nhanh những cánh hoa màu vàng tràn đấy sức sống mãnh liệt như ái tình chung thủy.
Dã quỳ mang một vẻ đẹp vừa hoang dại, vừa dịu dàng, trong sáng
5. Sự Tích Hoa Bồ Công Anh
Đã lâu lắm rồi, khi con người mới hình thành nên các nhà nước và đang thay củng cố sự vững mạnh của tổ quốc mình. Ở một vương quốc nọ, cũng giống như nhiều quốc gia khác, họ đang sống trong những ngày tháng trước tiên của một thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Cả giang sơn hình như sôi nổi và phân kính với sự phát triển.
Ở nơi đó, trong một gia đình của vị quan có hai người con trai, một người còn khá nhỏ, người con trai còn lại đã bước sang độ tuổi 14. Cuộc sống của gia đình đối với nhiều người được coi là êm đềm và đầy đủ. Thế nhưng, cho đến một ngày, người cha gọi người con trai lớn và hỏi:” Sống ở trên đời việc lớn nhất đối với người con trai là gì?”
Người con trai trả lời: “Là một người con trai thì nên học tập và rèn luyện, còn là một người đàn ông thì phải giữ được cái cốt cách của một người con trai”.
Người cha cau mày và nói: “Vậy là con biết mình phải sống thế nào rồi hả?”.
“Dạ”- Người con trai đáp.
Người cha quay lưng đi mà không nói thêm lời nào.
trong quãng thời gian sau, cậu con trai lớn không ngừng trải qua bao nhiều thách thức của cuộc sống. Những bài học của từ những người trong gia đình đã tôi luyện nên một con người, một người đàn ông thực sự.
Cậu con trai 14 năm nào đã trở thành chàng thanh niên cao lớn. Trong trái tim chàng là ẩm ủ bao nhiêu hoài bão, bao lăm mong ước. Có những ước mơ thất nhỏ bé như một câu chuyện tình, có những hoài bão to lớn như một vị hoàng đế. Có những ước mơ mà chàng đã giành được, những quang vinh lặt vặt và có cả những thật bại đầy nước mắt. Cho đến một ngày, chàng muốn đi tìm một chỗ đứng riêng cho mình, muốn một cuộc sống độc lập, chàng đã quyết định ra đi. Với nguồn lực của mình và số bạn bè của mình, chàng tự thiết lập cho mình một đội quân. Chàng muốn tự mình xây dựng một đế quốc cho riêng mình. Chàng đã ra đi.
qua hàng trăm, hàng ngàn trận đánh. Đi qua biết bao nhiêu ngôi làng, nhưng những gì chàng giành được ngày càng hùng mạnh, nhưng trong đàu chàng mới chỉ vọn vẹn có “kinh nghiệm về sự mất mát”. thời gian dần trôi, miệt mài với chính chiến, mái tóc xanh thủa nào đã ngả màu tráng ngà, cái màu của tuổi tác và sự phản ảnh của ánh nắng mặt trời.Vị hoàng đế, một mình một người chậm bước trên giang sơn rộng lớn mà mình tạo ra. Ông mài miệt đi, đi mãi, và dừng chân nghỉ trong phòng khác của một ngôi nhà nhỏ. Ngước mắt nhìn qua cửa sổ, ánh trăng đã lên cao.Trong mắt ông những kỷ niệm như tràn về, từ những tháng ngày thơ dại, đến thời gian tha hương, xa xứ. Trong đâu ông hàng loạt những câu hỏi, những nghĩ suy về những gì ông chưa làm được. Ông nhớ những người nhà thân, những người bạn, những người ông chưa làm được gì nhiều cho họ…
Ánh trăng đã xuống dần và vị hoàng đế gọi chủ nhà lại và nói: “Khi ta chết hãy chôn ta ở nới cánh đồng thảo nguyên rộng lớn ở quê ta. Ta muốn linh hồn ta được về với quên hương, để trở về với nới ta sinh ra. Dù ta ở đâu, bay xa đến đâu cũng sẽ có một ngày ta trở về mảnh đất đó”…”ta muốn gửi muôn phần hồn ta vào gió, phần theo cha, phần gửi mẹ, phần gửi người ta yêu, phần gửi những người ta đã lỡ hẹn, gửi những người cho ta là không đúng…”…”mỗi phần hồn là một lời cầu nguyện, nơi ta đến có nụ cười, có cả nước mắt,…”
Ít lâu sau vị hoàng đế băng hà. Theo lời căn dặn của ông, ông được chôn cắt tại thảo nguyên rộng lớn nơi quê hương ông sinh ra. Và từ nơi ông được chôn cắt mọc lên một loài hoa. Loài hoa lạ khi nở hoa trông như như những chiếc răng của loài sư tử. Khi hoa tàn những cánh hoa bay theo làn gió. Những cánh hoa tựa như những cây hoa thu nhỏ. Dựa mình theo gió mà bay…
Loài hoa đó được gọi tên hoa Bồ Công Anh… nơi gửi gắm những lời nguyện ước…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét